Header Ads

Hơn Ao Nước Lã


Bùi Phạm Thành

Có thể nói hầu hết các quốc gia trên thế giới đều có tình trạng khác biệt về ngôn ngữ và phong tục địa phương. Nước Việt Nam của chúng ta cũng không phải là ngoại lệ. Ba miền Bắc, Trung, Nam cũng có nhiều khác biệt, từ giọng nói, câu hò, điệu hát cho đến thành ngữ, ca dao ... Thí dụ như khi nói về tình thân, ruột thịt thì ở miền Nam có câu:

"Một tô nước lèo hơn nhiều nước lạnh."

Và miền Bắc thì nói là:

"Một bát nước dùng hơn thùng nước lã."

Ông bà ta thì để lại câu nói là:

"Một giọt máu đào hơn ao nước lã."

Người miền Bắc gọi là "nước dùng", trong khi đó người miền Nam gọi là "nước lèo", chẳng hiểu miền Trung nói như thế nào. Tuy mỗi miền có cách nói hơi khác nhau, nhưng ý nghĩa của cả ba câu nói trên đều giống hệt như nhau. Có điều thú vị là ngay cả thành ngữ của Mỹ cũng có câu tương tự:

"Blood is thicker than water - Máu đậm hơn nước."

Vâng, thưa quý vị, có lẽ chúng ta đều đồng ý với quan điểm nói trên. Một điều thú vị là ngày 18 tháng 5 năm 2022 vừa qua The Project Gutenberg eBook of Short stories from Life (tạm dịch là Dự án sách điện tử Gutenberg về truyện ngắn xảy ra trong đời sống) có công bố danh sách 81 truyện được chọn, và giải nhất được trao cho câu chuyện ngắn, rất ngắn, có tựa đề là "Thicker Than Water" mà chúng tôi tạm dịch là "Hơn Ao Nước Lã", với tác giả là hai người Ralph Henry Barbour và George Randolph Osborne. Biết đâu chừng đây là hai nhân vật chính trong câu truyện lý thú này.

oOo

Loa phóng thanh của bệnh viện vừa gọi bác sĩ Burroughs đến phòng giải phẫu, thế cho nên ông ta phải vội vã nói với người bạn đang chờ ở ngài hành lang: "Xin lỗi Harry, chắc tôi không thể đi cùng bạn được, vì có bệnh nhân trên bàn mổ đang nằm chờ tôi. Bạn không trách tôi đấy chứ?"

"Còn cả tiếng đồng hồ nữa mà," Harry nói. "Tôi đến hơi sớm, và tôi sẽ chờ bạn."

"Vậy thì bạn hãy vào đây cùng tôi." Harry Markham theo chân bác sĩ Burroughs vào phòng mổ, một căn phòng trắng toát, sạch bóng, nặng mùi thuốc mê và thuốc khử trùng. Trên bàn mổ là một tiếu nữ với khăn phủ nửa phần dưới thân người, và ở cổ vẫn còn những miếng vải băng đẫm máu.

"Đây là một tai nạn hy hữu," bác sĩ Burroughs nói. "Cô thiếu nữ này được mang đến hai giờ trước đây. Một ống sắt ở nơi cô la làm việc bị gãy, rơi xuống, đâm ngay vào động mạch cổ của cô ta. Vì là động mạch chính, nên cô ta bị ra máu rất nhiều, hiện đang ở trong tình trạng nguy kịch. Nếu không được tiếp máu thì tôi không chắc có thể cứu cô ta được. Thế nhưng bệnh viện không có đủ máu, ngoại trừ có người cùng loại máu, hoặc người thân trong gia đình, mới có thể cứu cô ta. Thế nhưng tìm đâu ra, và cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian."

Chợt người y tá phụ mổ lên tiếng: "Thưa Bác sĩ, có người em của cô bệnh nhân vừa mới đến, và anh ta xin vào thăm."

"Em của cô bệnh nhân!" vị bác sĩ reo mừng, "Anh ta như thế nào?"

"Anh ta khoảng hai mươi tuổi," người y tá trả lời, "Anh ta xem ra là người rất khoẻ mạnh."

"Nói cho anh ta biết tình trạng của chị anh ta. Cô ấy sẽ chết nếu không được tiếp máu ... Khoan đã!" Vị bác sĩ quay qua người bạn, "Harry, bạn có tài ăn nói, hãy nói cho anh kia biết rằng anh ta là người đang cầm trong tay quyết định sống chết của chị anh ta. Hãy cố thuyết phục anh ta. Nhanh lên! Chúng ta không có nhiều thì giờ!" 

Người thanh niên trẻ tuổi đang đứng đợi bên ngoài, với ánh mắt lo lắng. Markham giải thích thật nhanh, thật rõ ràng, và kết thúc bằng câu:

"Bác sĩ Burroughs nói đây là cơ hội duy nhất để cứu sống chị của anh."

Chàng thanh niên thở ra một hơi thật mạnh, trên gương mặt lộ vẻ tái mét vì lo sợ.

"Ông nói rằng Nell, chị tôi, sẽ chết nếu không được tiếp máu?"

"Đúng vậy, nếu ..."

"Vậy thì còn chần chờ gì nữa," chàng thanh niên ngắt lời. "Tôi đã đến đây, và tôi sẵn sàng."

Người thanh niên bước vào phòng giải phẫu với gương mặt lo sợ, anh ta cúi xuống hôn lên trán người chị đang nằm mê man trên bàn mổ. Anh ta ngước mặt lên, với đôi mắt long lanh ngấn lệ, gật đầu ra dấu cho cho bác sĩ Burroughs là anh ta sẵn sàng.

Khi máu của anh ta tuôn tràn theo đường ống tiếp máu, gương mặt anh ta biểu lộ một sự buồn nản. Một đôi lần buông tiếng thở dài, và sau đó là sự im lặng, chấp nhận. Với Markham thì đó là giờ phút nghẹt thở nhất, cho đến khi bác sĩ Burroughs ngẩng lên nhìn người y tá và gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Rồi ông ta nói với chàng thanh niên:

"Anh quả là một người can đảm." Với giọng nói vui vẻ: "Sự hy sinh của anh đã đem lại kết quả mỹ mãn, chúng ta đã cứu sống chị của anh."

Chàng thanh niên, mặt tái mét, cố mỉm cười: "Cảm ơn Thượng Đế!" Rồi quay qua bác sĩ Burroughs, với giọng nghẹn ngào, hỏi: "Còn tôi thì bao giờ sẽ chết hả bác sĩ?"

"Hả. Tôi hy vọng là còn lâu lắm." Như chợt hiểu ra, bác sĩ Burroughs nhíu mày hỏi Markham: "Harry, ông có cắt nghĩa cho cậu này biết là việc hiến máu chẳng có gì nguy hiểm hay không?"
   
"Trời đất! Lúc đó vội quá nên tôi quên điều đó." Markham nói. "Tôi chỉ muốn anh ta bằng lòng hiến máu mà thôi. Ông cho rằng anh ta nghĩ là anh ta sẽ ..."

Bác sĩ Burroughs gật đầu, quay qua chàng thanh niên, nhỏ nhẹ nói "Anh không chết đâu. Với sức khoẻ của một thanh niên như anh thì qua ngày mai anh sẽ trở lại bình thường như cũ. Tuy nhiên chúng tôi xin lỗi vì đã làm anh phải chịu đựng sự lo lắng trong một giờ qua. Điều này chứng tỏ anh là một người can đảm hơn tất cả những gì chúng tôi đã nghĩ."

"Ồ, không có chi," người thanh niên thở phào nhẹ nhõm. "Đây là chị của tôi mà."

Bùi Phạm Thành
ngày 11 tháng 6 năm 2022

Nguyên tác:

Thicker Than Water (First Prize)
By Ralph Henry Barbour and George Randolph Osborne




No comments

Powered by Blogger.