Header Ads

Thơ Tiểu Bình: Phù Du - Lửa Cũ - Ôn Nhu


1. Phù-Du

          Tôi chưa đi còn rung đùi chờ bạn,
          Khoắng cù-dìa bỏng giẫy tách cà-phê.
          Inh ỏi bên tai giục giã còi xe,
          Về đâu đấy, không cười lên khành khạch?

Trời hồng hồng vầy mưa tuôn mát lạnh,
Hồn trẻ thơ ngập ngụa nắng mai về.
Vẫn ở đây hòa nhịp thở đê mê,
Cơn gió quấn hương tình thơm ngây ngất.

          Em yêu ơi ngày đi đâu mà mất,
          Mãi còn đây hoa mộng mảnh đời xinh.
          Khéo lo chi cơn lốc phủi tay mình?
          Ừ thì thế, xá chi,
          Đời là thế!

Tôi chưa đi còn mải nhìn dâu bể,
Đếm bước vui chân sáo rộn ràng đôi.
Thành hoại hư không bến đỗ mù khơi…
Biết chăng em?
- Phù-du vầy mà thật.

Tiểu Bình




2. Lửa Cũ

Nỗi niềm xưa nhạt nhòa hòa ảo ảnh,
Lưng chừng đời vị quốc chẳng vong thân.
Còn đấy ư?  Lửng lơ phận tha nhân,
Âm thầm quên giữa dở đời đoạn kiếp.

          Từng ngày trông tờ lịch bay mà tiếc,
          Vị caramel đắng ngắt ngọt ngào đâu?
          Vừa bước đi vừa xua đuổi niềm đau,
          Thân thúc thủ,
          Cờ cao lao đao đổ!

Tôi ơi tôi đời đâu là nấm mộ?
Tội lỗi gì đành hứng chịu đa mang?
Chí làm trai không kề mãi vành tang,
Cố hương yêu thôi ngậm cười giã biệt.

          Ước chưa thành nhưng vọng thường tha thiết,
          Gác tâm tư hòa nhịp sống bình sinh.
          Đời còn đây còn ra sức hết mình,
          Mà lửa cũ chưa tan,
          Tàn không lạnh.

Tiểu Bình




3. Ôn Nhu

Cho trình làng được trình làng,
Sa đâu ấm đấy một và (vài) vần thơ.
Dẫu xưa mù tịt i-tờ,
Ca-dao vẫn thế dật dờ ngân nga…

          Đền bà chỉ khỏe bù loa,
          Đền anh nghiện mỗi yêu hoa chửa chừa.
          Gái nào gái chẳng được ưa,
          Quen mui cố đấm xôi thừa… anh cũng sơi.

Bởi chưng sĩ-diện đến giời,
Nên cơm nếp nát ai đời thèm ăn (?)
Dối như cuội, hót loanh quanh,
Quanh đi quẩn lại vẫn thành vần D.

          - Chém cha cái thói ngứa nghề,
          Giăng hoa họa có đem về muối dưa.
          Khôn hồn động cỡn vừa vừa,
          Không thì các chị giã cua lên đầu!

          - Trăm năm trong cuộc bể dâu,
          Ai đời có gái gì đâu lăng-loàn?
          Chúng anh vỡ mặt bàng-hoàng,
          Thần nanh nỏ mỏ
          Thôi thời trăm đàng lánh xa!

Lành như cốm lại nết na,
Làm sao anh ngỡ em là đền ông?
Giời ôi không phải nhà con,
“Như gốc như gác như chông như chà…” (ca-dao)

          Khoan-thai đẹp nét đẹp nhà,
          Công-dung-ngôn-hạnh chỉ là điểm tô.
          Mình ơi thủ-tướng Đức còn thua,
          Một người gái nhỏ ôn-nhu trong ngoài.

Tiểu Bình



No comments

Powered by Blogger.