Header Ads

Hôm Ấy Mình Đi


Ôn lại bài Kim-Văn thuộc lòng đầu đời, “TÔI ĐI HỌC”, của Thanh-Tịnh.

           “Hàng năm cứ vào cuối thu lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nẩy nở trong lòng tôi như những cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy vì hồi ấy tôi chưa biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy cậu nhỏ rụt dè nép dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.

          “Buổi mai hôm ấy một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại mấy lần, nhưng lần này tự nhiên tôi cảm thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn. Hôm nay tôi đi học”.

— Hội ngộ cựu Học Sinh Trung Học Nguyễn Trãi những ngày đã qua.
     T-B


         Trường cũ ôm chầm lấy học sinh,
         Chứng tri giờ hội-ngộ thâm tình.
         Tàn canh xum hợp cầm không đặng,
         Để trần gian nhơ nhớ bóng hình.

Thương thay sinh ký phải sinh ly,
Sót sa ngoảnh mặt phút phân kỳ.
Giang san mạt vận người bao ngả,
Níu sao cho được,
Tiếc chùng mi.

Nước đi rồi nước lại về nguồn,
Mái đầu châu lại chuyện mình tuôn.
Khề khà chén chuốc còn chưa hả,
Bao tâm sự vụn vẫn chưa tròn.

          Bâng khuâng ta nhìn vào chỗ trống,
          Hoa niên khờ khạo thiếu gì không?
          Oẳn-tù-tì, thầy, bạn, lông bông…
          Ối dào ôi!  
          Rộn ràng kỷ niệm,
          Hôm ấy mình đi

          Đã đến trường.

Tiểu Bình



No comments

Powered by Blogger.