Header Ads

Những Vần Thơ Rời Của Tiểu Bình


Chu Niên Tình

“Rét rồi đấy mình ơi,
“Quấn chăn vào chả buốt,
“Đêm Đông tháng Chạp về,
“Ủ cho em ấm với!

•   •   • 

Ra Giêng lạnh chưa thôi,
Hẵng ủ tình cho ấm,
Nhạc đâu đây đồng vọng,
Tiếng ai hát thì thầm.

 Con mắt ngước chống cằm,
Tháng Hai làn môi cong,
Nụ hôn nào mong mỏng?
Tóc rối người vừa hong.

 Tháng Ba về lồng lộng,
Ngợp trời xuân đắm say,
Người ngồi như thần tượng, 
Truyền-chân họa chẳng rời.

Dài tháng Tư vời vợi,
Dòng đời luống đau thương,
Sầu viễn phương chôn chặt,
Trong đáy mộ vô thường...

Bằn bặt tháng Năm trường,
Chưa nằm trời đã sáng,
Cà phê nửa độ đường,
Ta chia người nửa ngụm.

Đứng lên, bước không chùn,
Mắt nheo chào tháng Sáu,
Lửa trần-ai ngùn ngụt,
Nắng hạ rạng bờ Tây.

Hạt mưa Ngâu rất mẩy, 
Tháng Bẩy lất lây rơi,
Người cùng ta siêu thoát,
Tội vong nhân vơi đầy.

Tháng Tám chui vào mây,
Lung linh trăng theo bước,
Tuổi thơ Trung-Thu rầy,
Dung-dăng mình nhập hội.

Buổi ấy thôi rồi thôi,
Giây từng giây tháng Chín,
Từng ngày thương hôm nay,
Mai ngày yêu lại tới…

Chưa cười trời đã tối,
Tháng Mười mơ thật dài,
Hình dung người lộng lẫy,
Điệu Nghê-Thường chơi vơi!

Kỷ niệm xưa diệu vợi,
Tình vẫn thế hôm nay,
Đếm cho tròn tháng Một (th. 11 ta),
Hôm nào ta chả say?




Bó Hoa Rời

Mợ ơi dương trần đầy nông nỗi,
Chạnh nhớ ngày vừa tuổi lên năm.
...  Mẫu-giáo còn được bón cơm,
Eo ôi đắng quá cải soong con nhè.

Chiếc kéo nhựa về khoe vừa được,
Là của Lan bàn trước đưa cho.
Mợ cười, con mới i-tờ,
Làm gì mà vội, đường tơ đứt rồi...

Rồi Mợ đi vào trời miên viễn,
Chả ai người còn thiện tâm nghe.
Thôi thì tâm sự ê hề,
Bao chuyện người lớn con thề lặng câm.

Ngày “Mẹ Yêu” trầm ngâm năm tháng,
Niềm nhớ thương đằng đẵng khôn nguôi.
Hương đăng cùng bó hoa rời,
Dâng lên mớ vái,
Mợ ơi! Con này...




Cả Đời Anh Bỏ

- Vì ai em sống não nùng?
Vì ai nửa kiếp phòng không hóng chờ?
Vì anh hương lửa nhạt mờ,
Vì anh em chẳng còn chờ mối ai.
Thương ôi hạnh phúc không dài,
Thì thôi mình hãy quên ngày có nhau.
Cũng đành nuốt trọn u sầu,
Tơ duyên lỗi nhịp về đâu kiếp này?!
 

- Lòng anh cháy đắng từng ngày,
Lửa yêu dám tắt được ngay trong đời?
Quê nhà dạ rối tơi bời,
Vì em quyết phải tái hồi tìm nhau.
Đáu đau trải trọn tình sầu,
Đắp cầu Ô-Thước duyên trao tương phùng.
Ba đời dọn núi cũng xong,
Cả đời anh bỏ, nhọc công xá gì?




Ơi Ngọc Lan

Người vừa hái cho chùm hương ngào ngạt,
Ngỡ hoa lòng chạnh tưởng chuỗi ngày đau.
Mong giấu đi tên nhớ mãi từ lâu,

Giờ gọi em, bông hoa tình trinh bạch.
Thuyền vô duyên đắm chìm trong khổ ách,
Muộn phiền giăng khắp hang hốc hoang mồ.
“Ngọc-Lan ơi, hẵng quên kẻ tội đồ,
“Lỗi khôn cùng ta hứng bằng mọi lẽ...

Ngẩng đầu lên nghe thầm thì Đức Mẹ,
Hay là em hoa từ tạ hoa rơi?
Còn gì đâu, thương nhớ hận đầy vơi,

Hận mà thương
Cũng xong rồi phần số.




Tình Thơ

(Mến tăng Tồng-Hồ)

Xa xăm hương cũ chợt kề,
Trăm năm ngõ hẹp tình về buồn so...
 
Anh thổi tình thơ lên giấy học trò,
Cho bài đi vắng ngẩn ngơ ngập hồn.
Anh thổi tình thơ lên vở em luôn,
Cho mụn măng xưa vàng ươm lá mộng.
 
Anh thổi tình thơ vào vườn nắng đọng,
Hò reo bầy ong rung cánh lúc nào.
Anh thét lên câu tình nhớ nao nao,
Đường mơ khuất ôi võ vàng bóng nhỏ!




Sầu Vương

(Cho người em họ Trần)

Mấy lần chớp bể
Gió dậy mưa ngàn
Tan vào lòng mắt
Đăm đắm mơ mơ
Một vì sao lạc.
 
Gió xoay chiều ngang
Đan mưa hàng dọc
Những hình chữ thập
Đọng giọt long lanh,
Giọt cay trong mắt.
 
Tơ lòng quay quắt
Mọng hạt mưa bay
Xôn xao gió lay
Rưng rưng niềm nhớ
Sầu vương chân mày...
 
Canh chầy mưa rớt
Đẫm ướt quầng mi
Gió lộng cuồng si
Cũng đành tan tác
Xao xác tình gầy.
 
Dậy dậy tình ơi!

Mưa thay lời gió
Hoan lạc qua rồi
Bẽ bàng đối cảnh
Ngấn lệ bồi hồi.
 
Mưa tạnh mùa trôi
Lạnh lùng dao cắt
Hiu hắt mạch sầu
Muôn thuở mắt sâu
Ngày ngày gió động.

Tiểu Bình


No comments

Powered by Blogger.