Header Ads

Chỉ Là Mộng Thôi


Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Đứng xếp hàng chờ đợi, cuối cùng thì chàng đã có tên trong “bảng vàng” sau khoảng thời gian ngỡ trái đất ngừng quay vì hồi hộp với tâm trạng lo lắng sợ mình không trúng tuyển. Rồi phút giây chờ đợi cũng đến khi tên chàng được xướng lên trong số mấy trăm người cùng chí hướng. Chàng đã thật sự trở thành tân khóa sinh của trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam! Biết sẽ phải đối đầu với nhiều thử thách, biết sẽ còn lắm gian nan để tôi luyện tinh thần lẫn thể xác trước khi trở thành một người lính can trường trên mọi mặt trận, nhưng ngay phút này đây không nghĩ đến điều đó, chàng chỉ thấy một niềm vui lan tỏa trong lòng khi mộng đã trong tầm tay. Chàng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xanh biếc của Đà Lạt, nó trong như có thể in hình ước mơ của con người vào nó, còn những tia nắng thì nấp vào những đám mây lơ lửng trôi một cách hờ hững như mặc kệ những hệ lụy của trần gian.

Chàng ước gì có ai đó để chia sẻ niềm vui của mình. Ngay thời khắc đó chàng mới thấy thật thiếu sót khi chưa có một mảnh tình vắt vai vì trong suốt quãng thời gian trước do chàng bận học, chính xác là do chàng nhút nhát không dám thả gió cho mây ngàn bay đến với một nàng nào. Nhờ như vậy trái tim chàng dù muốn dù không nó thật … trinh nguyên! Chàng tập trung vào học với quyết tâm nung nấu trong lòng. Vài lần trước đó chàng cùng bạn bè đến Đà Lạt rong chơi, hình ảnh những chàng sinh viên của trường Võ Bị dạo trên phố đập vào mắt, và chàng thấy như mình có “duyên tiền định” với ngôi trường mà chàng biết nằm trên đồi 1515 thơ mộng!  Dù không phải là “Chàng trai trẻ vốn dòng hào kiệt” nhưng chàng đã “Xếp bút nghiên theo việc đao binh” khi vừa có trong tay tấm bằng tú tài toàn phần để theo chí hướng nuôi trong lòng từ lâu.

Tiếp sau đó với chí đã quyết, lòng đã bền, qua nhiều thử thách nhưng không thể khuất phục được ý chí của các chàng trai, chỉ có đỉnh Lâm Viên bị chàng và các bạn đồng khóa chinh phục để chấm dứt tám tuần huấn nhục ghi dấu kỷ niệm đầu đời binh nghiệp của mình. Khi chiếc Alfa xinh xắn trên cầu vai đỏ gắn lên vai là lúc chàng và các bạn nghiễm nhiên trở thành SVSQ của ngôi trường lừng danh đã đào tạo cho đất nước những sĩ quan ưu tú mà chàng đã luôn để trong mộng.

oOo

Ngày đầu tiên được đi phép, phố phường Đà Lạt sáng hơn vì các cầu vai đỏ. Bộ Jaspé lần đầu tiên được mặc, cho chàng cảm giác mình oai phong hẳn lên. Vẫn với bản tính nhút nhát khi tiếp xúc gần với một thiếu nữ, chàng cũng muốn làm quen với một cô nàng nào đó như các bạn của mình, họ đang thong thả sánh đôi trên đường hoặc những thắng cảnh nên thơ của Đà Lạt, nhưng chàng không thể thực hiện mong muốn vì chàng hiền quá hay vì nhút nhát quá!?

Không biết đi đâu với ngày đầu tiên ra phố. Chàng không suy nghĩ lâu, phải về thăm mẹ thôi, đứa con trai “bé bỏng” của mẹ vắng nhà lâu quá rồi. Chàng sải bước về hướng đậu xe taxi, đang đi thì chàng thấy một tà áo trắng phất bay cạnh mình, chàng nghiêng đầu nhìn sang cô gái đi gần như song song, khuôn mặt bị che một phần do mái tóc dài nhưng chàng vẫn có thể thấy đó là một khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt đang liếc liếc mình, cô gái nhoẻn miệng cười khi thấy đôi mắt trên khuôn mặt nghiêm nghị của “đối phương” cũng đang liếc liếc…

Vẫn bản tính nhút nhát, nhưng lịch sự thì có thừa nên chàng khẽ cúi đầu chào đáp lại nụ cười của cô gái, rồi sau đó thì đôi chân phản chủ của chàng chợt băng qua đường. Trời đất ơi! Sao có thể như vậy chứ! Sự thông minh ngay lập tức giúp chàng quay lại, và chàng lấy hết "can đảm" hỏi cô gái:

- Chào cô! Có thể chỉ giúp tôi bãi đậu xe taxi ở đâu không? (Chàng biết nhưng giả vờ hỏi để làm quen)

Cô gái cười rất tươi và dễ thương quá chừng:

- Dạ cũng gần tới rồi, tôi cũng đang đến đó. Gần bến xe đó ạ. Hãy đi theo tôi…

Chàng mở cờ trong bụng, không ngờ cơ hội đến với mình như thế. Cô gái hỏi:

- Anh định đi đâu?

- Tôi muốn về nhà, một quận gần đây!

Rồi chàng cho biết mình định về quận nào. Cô gái reo lên:

- Ồ! Tôi cũng định về đó thăm chị bạn của tôi. Hôm nay chủ nhật tôi xuống đó chơi và sẽ cùng chị ấy trở lại để ngày mai đi học…

Chàng và cô gái cứ thế trao đổi chuyện trò cho đến bãi đậu xe. Dĩ nhiên khi chàng hào phóng mời nàng chung xe về, thật hợp lẽ nên nàng không từ chối. Xe trên đường trực chỉ bon bon về quê mẹ, tâm hồn chàng phơi phới. Cô gái ngồi nép sát cửa bên phải, còn chàng nép sát cửa bên trái, họ không biết nói gì với nhau ngoài những câu loanh quanh về thời tiết. Tâm hồn chàng lâng lâng một cảm giác dễ chịu hơn bao giờ, thỉnh thoảng chàng liếc nhìn cô gái, giống như một nàng thơ với mái tóc dài quá lưng, chàng thấy xao xuyến nhưng không mở được lời để có một gắn kết về sau. Chàng không tin mình bị "coup de foudre", làm gì có cái chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên khi mà 19 cái xuân qua chưa có cô nào lọt mắt xanh, dù chàng đã từng đối diện với các bạn gái không kém phần xinh đẹp! Có cả cô bé cùng xóm hồi học chung mẫu giáo thường hay đóng vai vợ, hoặc vai… má của chàng trong các trò chơi trẻ con, thế mà chàng có rung động gì đâu. Vậy mà với cô gái này…

Xe về đến nhà chàng trước. Lại lấy hết can đảm, chàng mời cô gái tóc dài vào nhà mình gọi là cho biết. Nàng ngoan ngoãn xuống xe theo chàng! Thôi thì khỏi phải nói, mẹ chàng mừng tíu tít khi thấy con trai về… với một người con gái! Một việc bà chưa từng thấy trước đây. Bà hết sức vui vẻ với cô gái và luôn miệng khen… con mình đẹp trai, thi đâu đậu đó! Đậu cả vào trường Võ Bị không phải ai muốn cũng được. Nàng chăm chú lắng nghe, chỉ mỉm cười. Rồi cũng đến lúc nàng xin phép cáo từ để đến nhà bạn mình, mẹ chàng nháy mắt với con trai:

- Con đưa bạn đi đi, ở đây lạ đường dễ lạc lắm đó.(Vừa nói mẹ chàng vừa đẩy tay con trai…)

Áo mặc sao qua khỏi đầu, chàng (vui vẻ) vâng lệnh mẹ đi cùng cô gái. Trái đất này rất bé, bạn tin không? Cô gái có mái tóc Demi-garcon, (Là bạn của cô gái tóc dài đồng hành với chàng) lại là bạn thời mẫu giáo của chàng. Nhờ gặp lại nên "tình nghĩa" được hâm nóng, họ vui vẻ như những người bạn lâu năm gặp nhau. “Khi nắng nhẹ vương trên lưng đồi” thì cả ba cùng quay về Đà Lạt. Lần này thì cả hai cô cùng tranh nhau ngồi phía cửa để nhìn đường, là trang nam nhi nên chàng phải lịch sự nhường cho phái đẹp, chàng ngồi vào giữa! Hai nàng ngồi hai bên nhưng cứ chồm sang nói chuyện với nhau nên cứ lấn vào chàng. Cô Demi-garcon là “cố nhân” của chàng (dĩ nhiên rồi) nên tỏ ra thân mật với chàng khiến cô tóc dài hiểu lầm chi đó, bèn xuất khẩu thành thơ trêu ghẹo:

“Em có hứa đợi chờ anh không?
Hỡi cô gái tóc Demi-garcon!
Chờ anh em nhé vài năm nữa
Anh sẽ về, đừng vội lấy chồng…”

Cô Demi-garcon không phản đối bạn, cô cười khúc khích tỏ vẻ thích ý, rồi cấu mạnh vào bắp vế chàng một cái đau điếng khiến chàng giật nẩy người. Trước khi cô Demi-garcon nhận ra sự vô ý của mình, thì cái bắp vế trong trắng của chàng đã lãnh đủ! (sau này về giở ra xem, chàng thấy nó bầm!) Chàng tê tái vì cái dấu vết đầu tiên kia không phải do cô tóc dài tạo ra vì như đã nói, chàng đã bị mái tóc dài kia trói trái tim rồi. Nhưng chàng vẫn không thể tỏ lộ tình ý vì “Lòng trong như đã, mặt ngoài còn e”

Cũng từ đó, cô Demi-garcon thường vào trường thăm chàng, được chàng đưa đi thăm Hội Quán Huỳnh Kim Quang, Hồ Than Thở, câu lạc bộ dưới chân Đồi Bắc, lãng mạn tay trong tay ở vườn hoa Con Thỏ của Trung đoàn SVSQ ... rồi các buổi picnic vui vẻ. Chàng ân cần đón tiếp cô gái Demi-garcon… như những đôi tình nhân khác. Nhưng mỗi khi nghe ngoài cổng Nam Quan gọi tên có người muốn gặp, là trong đầu chàng hiện ra khuôn mặt của cô tóc dài, nhưng nàng không đến, có lẽ vì hiểu lầm “người ấy” là của bạn mình. Chàng đã gởi tặng cho cô tóc dài tấm ảnh duy nhất mà chàng mặc bộ đại lễ mùa hè trong tư thế chào kiếm đứng trước sân cỏ Trung đoàn, như một trao gởi kín đáo, nhưng có vẻ nàng không hiểu! Nàng luôn tự dặn mình không được chen vào làm kẻ thứ ba giữa chàng và cô gái Demi-garcon! Vì lẽ đó chàng vẫn cô đơn, trái tim trống rỗng vì điều chàng chờ đợi chưa đến.

Ba năm trôi qua! Chặng đường chàng đi gần đến đích thì mọi thứ chợt tan vỡ…

Chàng và tất cả rời trường trong nỗi uất nghẹn, đau đớn,  không được hưởng sự kiêu hãnh khi “Quỳ xuống các sinh viên sĩ quan”“Đứng lên các tân sĩ quan”. Dòng đời vẫn cuốn về phía trước với bao thăng trầm của phận người. Chàng không hề biết tấm hình khi còn là sinh viên sĩ quan của trường Võ Bị mà chàng tặng “người xưa” đã được in trên con stamp 39 cent được phát hành ở Hoa Kỳ, và có một người vẫn giữ tấm hình đó như một báu vật của đời mình.

Lá thu vẫn rơi vàng như màu của ký ức. Làm sao quay ngược được thời gian để người ta có thể tìm kiếm những mảnh vỡ của kỷ niệm, dù nó mong manh như sương mù chỉ có thể nhìn từ một nơi xa lắm …

Hồ Thụy Mỹ Hạnh


No comments

Powered by Blogger.