Header Ads

Ân Hận Muộn Màng


Lena nhìn sững trên màn computer. Hình ảnh những cuộc biểu tình rầm rộ khắp nơi trên đất nước Việt Nam khiến cô chợt nhớ đến những ngày tháng xa xưa khi cô còn là một sinh viên của trường đại học.

Lena vẫn nhớ cô thường có những bài viết nảy lửa, những cuộc vận động chống lại sự áp bức bất công với những người tỵ nạn. Lena đã từng thu thập chữ ký của nhiều sinh viên tại trường trong chiến dịch chống lại sự cưỡng bức hồi hương của chính phủ Thái Lan đối với các thuyền nhân trong các trại tỵ nạn. Cô cũng từng quyên góp cho "Con Thuyền Ánh Sáng, Ile de Lumière" trong chương trình cứu vớt thuyền nhân trên Biển Đông. Nói chung, Lena là một sinh viên rất năng nổ, hăng say, sẵn sàng dấn thân phục vụ tha nhân. Nhưng một điều trên hết, cô là người Việt Nam.

Lena vẫn ngồi yên bất động. Cô chợt thở dài. Tim cô chợt tê buốt khi nhớ lại những ngày tháng xa xưa... Hơn ba mươi năm trước, Lena ra trường với bằng kỹ sư hóa học. Vào những năm 80, con gái rất ít khi chọn ngành kỹ sư, cho nên Lena nhanh chóng tìm được công việc đúng ngay ngành học của mình. Hai năm sau, cô kết hôn với Thái, một người bạn cùng làm chung công ty với cô. Sự kết hợp của cặp đôi dù "trai ... không tài và gái ... không sắc" nhưng vẫn tạo được một mái gia đình đầm ấm.

Lena an hưởng hạnh phúc từ vật chất đầy đủ, cho đến sự hãnh diện vì những đứa con xinh xắn thông minh. Cô thờ ơ với những biến động của thế giới bên ngoài. Đã thế, thành phố Lena sinh sống chỉ toàn là người Mỹ, nơi mà những người Việt Nam từ xa tới lập nghiệp chỉ ở được vài ba tháng là dọn đi nơi khác với câu than phiền: "Chi mà toàn là Mỹ, hổng thấy Dziệt Nam gì hết trơn!" Và như thế Lena đã sống như người Mỹ, nên dĩ nhiên cô cũng suy nghĩ như người Mỹ.

Có lẽ Lena đã không nhớ, hay đúng ra cô đã gần như quên bẵng đi một dẻo đất nhỏ bé hình cong như chữ S nằm bên kia bờ đại dương.

Ở đó là một đất nước có những cụ già gần 90 tuổi vẫn ngày ngày lụ khụ còng lưng gánh những thúng rau ra chợ bán để đổi lấy miếng cơm cho chính mình hay cho những đứa cháu thơ dại.

Ở đó là một đất nước có những em bé thay vì vẫn hồn nhiên cắp sách đến trường, nhưng các em ngày ngày lê la trong khắp hang cùng ngõ hẻm với xấp vé số trên tay, cố níu kéo mời chào khách qua đường, chỉ mong sao có đủ tiền cho một bữa ăn tối qua ngày.

Và ở đó cũng là một đất nước có những cô thôn nữ đơn sơ mộc mạc, cả đời chưa từng vượt qua quá dòng sông cuối làng, chỉ quanh quẩn bên lũy tre xanh, bên hàng cau bụi chuối sau hè, nhưng đã "dám" xuống thuyền vu quy, theo người "chồng" ngoại quốc đến một miền đất xa lạ từ ngôn ngữ cho tới phong tục tập quán. Cắt nghĩa cho quyết định của mình, câu nói của cô gái như muối xát lòng người:

- Tui hổng biết "Đồi Lon" ở đâu, chắc cũng ngay sát cạnh Mỹ!!! Tui chỉ cần có tiền gửi dzìa cho tía má dzà mấy đứa em là tui dzui gồi...

Lena chắc đã quên quê hương Việt Nam, dù đó là nơi cô được sinh ra, và cũng là nơi một phần đời thơ ấu của cô đã trải qua.... Cho đến một lần cô tham dự ngày hội Xuân mừng Tết Nguyên Đán, cô hoang mang bồi hồi khi nghe tiếng hát cất lên trong màn hoạt cảnh Hội Nghị Diên Hồng:

Toàn dân nghe chăng
Sơn Hà nguy biến,
Hận thù đằng đằng,
Biên Thùy rung chuyển...

Cô càng xúc động hơn khi nhìn các em thanh thiếu niên, trong y phục hóa trang thành những cụ già tóc bạc phơ, đồng thanh cất lời:

Thế nước yếu lấy gì cho chiến chinh?
HY SINH!…

Lena càng bàng hoàng sửng sốt khi người MC nhắc đến những đau thương khổ ải mà dân tộc Việt Nam đang gánh chịu từng ngày.

Và sáng nay, mắt như dán cứng vào computer, Lena chăm chú theo dõi trên mạng những cuộc biểu tình rầm rộ khắp nơi trên toàn đất nước Việt Nam.

Nhìn những khuôn mặt thật mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời niềm tin của những người xuống đường, Lena thật xúc động. Cô càng hiểu rõ hơn những hệ lụy bi thương từ những miền đất được mệnh danh "Đặc khu."

Cô càng khâm phục hơn trước hình ảnh đến từ hàng ngàn ngàn người biểu tình với những bàn tay xiết chặt, với một khẩu hiệu "Đất nước Việt Nam là của Người Việt Nam."

Cô thật hãnh diện vì tổ quốc Việt Nam luôn có những vị anh hùng hào kiệt, trước mặt kẻ thù vẫn một mực khẳng khái:

Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư,
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!
(Lý Thường Kiệt)

Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành định phận ở sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời.
(Bản dịch của Trần Trọng Kim)

Lena cảm thấy cay cay trong mắt và không biết từ lúc nào, trên đôi má cô những giọt lệ chảy dài.

Lena cảm thấy lòng cô đang dẩy lên một ngọn lửa yêu thương. Phải, cô thật sự yêu thương ĐẤT NƯỚC và DÂN TỘC VIỆT NAM biết bao.

Ngô Phương Liên

Powered by Blogger.