Suy Tư Viện Bảo Tàng
vào viện bảo tàng thấy thương người nghệ sĩ
khom mình trước quyền lực và bạo lực
nhưng cánh tay không bị chặt
đôi mắt không bị mù
và sáng tạo không bao giờ tắt
thời đại cất tiếng cao tôn vinh nghệ thuật
nhưng có ai biết nghệ thuật đang dãy dụa
người con gái từ xa trông như mỹ nữ
đến gần là cô bé đồng quê cầm nhánh hoa hồng
ca giỡn với mặt trời
tiếng hát vẽ lên tranh biến thành tiếng khóc
pho tượng đồng đen là hiện thân của anh hùng vô địch
hiên ngang đứng cuối phòng
nhìn người xem như thách đố
gươm trên tay
là gươm của bạo lực vập dùi
hay gươm thiêng của nghệ thuật cảm thông đồng loại ?
những hình kỷ hà ốp-a
chằng chịt đủ màu, ngang dọc xéo
như khung cũi giam tù tâm thức
thế hệ cận đại ngủ vùi giữa dục tình, vô cảm, lãng quên
yên lặng thật lâu, chỉ đứng nhìn
đứa bé ngơ ngác chỉ thấy màu và màu trên tranh…
còn ta, ta thấy
màu và máu đôi khi lẫn lộn
tâm thức ngậm câm hay sửa soạn nổ tung
chiếc cọ họa sĩ, dùi đục điêu khắc
cây viết thi nhân, dương cầm nhạc sĩ
nhiều nhiều lắm
nhân loại mong chờ thăng hoa
tư tưởng sáng tạo là thứ tự do mua quá đắt
cho nên, mùa trốn lạnh
vào viện bảo tàng thấy thương người nghệ sĩ
vô chừng…
thy an
Post a Comment