“Cuốc tang” cho anh Phi-Đen
Ngày 29 tháng 11 năm 2016, anh Phi-đen (Fidel Castro) một tên trùm cộng sản độc tài còn lại của lịch sử cận đại vừa đi bán muối ở tuổi 90 (?). Chính trường quốc tế trong những ngày cuối năm tự dưng xáo động hơn bình thường: Người thì ca ngợi thành tích đóng góp vĩ đại cho cách mạng; người thì khơi lại những mất mát những đau khổ vô bờ bến mà tội ác (còn gọi là thành tích cách mạng!) mà Phi-đen đã reo rắc cho dân Cuba hơn nửa thế kỷ qua (suốt 57 năm dài).
Có những quẻ tréo cẵng ngỗng như vậy xẩy ra vì sự lường gạt của Phi-đen, cũng y như sự lường gạt của các lãnh đạo cộng sản khác, trong một thời gian dài gần một thế kỷ đã qua mặt cả thế giới chỉ vì sự khờ khạo, dễ tin của nhiều dân tộc: Cách mạng cộng sản sẽ tiêu diệt các chính phủ tư bản, các thế lực phản động hà hiếp bóc lột dân nghèo; san bằng các chênh lệch giai cấp, bất công xã hội; phá đói giảm nghèo… thiết lập một xã hội chủ nghĩa mà người cộng sản dối trá gọi là “thiên đường cộng sản.”
Chuyện đáng buồn là từ lúc đầu, rất nhiều người nghèo đã tin vào cái thiên đường cộng sản bố láo này. Nhiều người đã hy sinh cả tính mạng, cuộc đời, tài sản, tương lai để cho một thiểu số lãnh đạo cộng sản hưởng lợi sống như vua chúa thời phong kiến, như thực dân… Đến tháng 9 năm 2010, trong một cuộc phỏng vấn, khi trả lời một câu hỏi về nền kinh tế hiện nay của Cuba bởi ký giả Jeffrey Goldberg, đặc phái viên của tờ “The Atlantic magazine” Phi-đen đã vuột miệng nói ra là: “Xã hội chủ nghĩa hoàn toàn sổ toẹt” (Socialism simply does not work?!)
Theo thông lệ (cs gọi là “đúng quy trình”) giọng điệu cố hữu của cộng sản thì anh lãnh tụ cộng sản nào cũng vĩ đại cả! Thử tìm lại xem có lãnh tụ cộng sản nào là lãnh tụ đần độn hay lãnh tụ tí hon đâu?! Nếu không là “Cha già dân tộc” thì chúng toàn là “Chú,” là “Bác” của nhân dân; chứ đâu có ai làm “con” hay “đầy tớ” của nhân dân. Nhìn lại thực tế của diễn tiến văn minh thế giới, Cuba hay Việt Nam đâu cần phải có những lãnh tụ loại Fidel hay HCM? Dân Cuba hay Việt Nam có cần một cuộc giải phóng dân tộc tàn bạo theo kiểu cộng sản hay không? Nhìn lịch sử các nước nghèo còn đang phát triển của thế giới (Third World countries) như Tân gia ba, Thái lan, Nam hàn, Đài loan… Nước và dân của họ vẫn cơm no áo ấm và hạnh phúc hơn dân cộng sản Cuba và cộng sản Việt Nam gấp bội phần mà không phải đổ giọt máu nào.
Bây giờ thử xem lại những gì lãnh tụ vĩ đại Phi-đen đã làm cho nước và dân Cuba.
Phi-đen đã lật đổ chế độ độc tài Batista thân Mỹ để lập một chế độ độc tài cộng sản thân Liên sô khắc nghiệt hơn gấp nhiều lần. Sau 57 năm, ngồi xem truyền hình về đời sống dân Cuba mà phải giật mình. Phi-đen đã biến Cuba từ một nước giầu thứ nhì Mỹ Latin thành một nước nghèo khổ sơ xác nhất thế giới. Thấy đời sống dân Cuba ngày hôm nay mà phải tội nghiệp: Giờ này mà nước Cuba chỉ có lèo tèo một ít xe hơi loại cổ điển (antique cars) còn chạy xăng có chì (lead gas). Dân chúng chưa hề biết đến “điện thoại không người lái” (“Wifi”) là cái quái gì; và cả nước Cuba chỉ có hơn cả nước Bắc Hàn độ 2 cái laptops (?) là cùng.
Có thời kỳ Phi-đen của nước Cuba nghèo sát dái mà lại thích chơi nổi lấy tiếng ngu bằng cách làm chuyện rất thối mà Phi-đen gọi là “xuất cảng cách mạng”: 1975, Phi-đen gởi 5000 quân sang giúp “Mặt trận (thân cộng) giải phóng” Angola – Có tên gọi tắt là MPLA: People Movement for the Liberation of Angola; Năm 1973 gởi 4000 lính sang Syria để giúp quân Ả Rập chống lại quân Do thái trong trận chiến 7 ngày; Năm 1972, trong chiến tranh Việt Nam, Phi-đen cũng gởi độ 1000 lính công binh (Military Engineers) sang giúp quân đội Bắc Việt sửa lại một số cầu cống bị Mỹ oanh tạc. Một số tài liệu của CIA đã ghi lại là có tổng số 19 phi công tù binh Hoa kỳ bị giam ở miền Bắc Việt Nam đã bị đám chuyên viên công binh Cuba này tra khảo lấy tin tức quân sự cho cộng sản. Sau này, một số bộ đội cs Bắc Việt đã về hưu rồi phải thốt lên rằng:
“Mấy ‘bạn’ Cuba sang Việt Nam làm việc, đến khi hết thời hạn và phải về lại Cuba, các bạn Việt Nam phải vận động thu góp cả nồi cơm cũ và các dụng cụ cũ khác để cho các bạn ấy mang về… mình thì cũng nghèo chỉ có toàn quần áo cũ và đồ dùng cũ nhưng thấy các bạn ấy còn khổ hơn… thấy thương các bạn ấy lắm...”
Nói như vậy để thấy Phi-đen chưa chết thì dân Cuba còn khốn khổ khốn nạn đến cỡ nào.
Nhưng mà cộng sản ở đâu thì cũng thối y như nhau. Cộng sản có cái tài đặc biệt là tàn sát đồng chủng: Stalin giết 40 triệu dân Nga trong các cuộc “Thanh trừng chính trị” (“Political Purges”); Mao Trạch Đông giết 45 triệu dân Tàu trong phong trào “Bước Tiến Nhẩy Vọt” (“Great Leap Forward”); Pol Pot giết trên 2 triệu dân Cam bốt (khoảng 1/3 dân số Cam bốt) trong “Killing Fields”; Hồ Chí Minh giết gần 200,000 dân vô tội trong cuộc “Cải Cách Ruộng Đất”… Cha căng chú kiết cộng sản quốc tế thì có ơn nghĩa gì, báu bở gì với nhân dân Việt mà các chóp bu cộng sản Việt Nam muốn tỏ lòng luyến tiếc kính mến một cách quá đáng? Giời ạ! Csvn đang định tổ chức cái gọi là “Cuốc tang” cho anh Phi-đen tàn bạo này – Có lẽ là vì trong khi suốt 57 năm cầm quyền, anh Phi-đen tuy khá khốn nạn; nhưng không đến nỗi khốn nạn như các tên lãnh tụ cộng sản khác?! Các sử gia về Cuba cho biết Phi-đen đã giết người ít người nhất so với các anh lãnh tụ cộng sản vĩ đại khác: Phi-đen chỉ giết độ 10,000 người Cuba (tức là khoảng 175 người một năm). Kể ra Phi-đen cũng còn chút nhân đạo đối với đồng chủng của anh ta.
Nhân tiện đây, xin các vị cao nhân định nghĩa dùm cho nhà cháu xem “Cuốc tang” là cái quái gì? Anh Phi-đen có công cán gì với dân tộc Việt Nam? Tại sao phải tổ chức “Cuốc tang” cho anh Phi-đen nghìn trùng xa cách này? Tôi không thấy một lý do nào tạm gọi là phải chăng cả… Cùng lắm, Bác Nguyễn Bá Thanh còn đáng được các “đồng chí lãnh đạo đảng” ta tổ chức “Cuốc tang” hơn anh Phi-đen tàn bạo này nhể?!…
Có một điều đáng chú ý là anh Phi-đen tuy chết hẳn hoi ở tận trời Cuba xa xôi rồi mà vẫn còn sức vật ngã vài anh nhà báo Việt Nam: làm mất chức hay bị kỷ luật vì dám cả gan lên tiếng nói sự thật về thành tích của Phi-đen đồng thời mỉa mai cái dự định làm “Cuốc tang anh Phi-đen” của đảng csvn.
Sau đây xin mời quý vị đọc lại câu chuyện của FB “Cô gái Đồ Long” viết về anh nhà báo Phùng Hiếu bị hồn ma Phi-đen vật ngã:
(Trích nguyên văn)
Mất chức vì… ông Fidel!
Nguồn: https://www.facebook.com/cogaidolongvn/posts/10206457170062745
Ngày 26 tháng 11 năm 2016, lãnh tụ cách mạng của Cuba ông Fidel Castro qua đời. Tối ngày 27, sau khi đi… nhậu về, anh Phùng Hiệu – Quyền đại diện báo Nhà báo & Công luận (Cơ quan TW Hội nhà báo Việt Nam), đã viết trên FB cá nhân như vầy:
“Xin thắp cho ông Fidel Castro một nén nhang, chúc cho dân tộc của ông bước sang một trang sử mới. Sau gần 50 năm cai trị đất nước Cuba với sự độc tài, bảo thủ và tôn thờ chủ nghĩa Marx một cách mê muội, ông Fidel Castro đã để lại một Cuba nghèo nàn, lạc hậu với những chiếc xe Lada cũ kỹ thời Xô Viết và những chiếc tivi màn hình đen trắng.
Mấy hôm nay báo chí và nguời dân nuớc tôi cứ ngây thơ ca ngợi, tiếc thuơng ông mà không xót xa cho một đất nước hơn nửa thế kỷ chìm đắm, ngủ quên trong lạc hậu và bị cô lập, cấm vận; mất cả quyền tự do, bình đẳng. Rất may nguời em của ông đã nhìn thấy và kịp vực dậy, đưa dân tộc thoát dần ra khỏi tối tăm. Hy vọng sau khi ông mất nguời dân Cuba sẽ hòa nhập vào thế giới tiến bộ của con nguời…”
Ngày 29 tháng 11 năm 2016, tòa soạn đã bảo Phùng Hiệu xóa bài viết và cho hay là Ban tuyên giáo Trung ương đảng csvn đang “căng” (làm áp lực). Đến sáng ngày 1 tháng 12, trong buổi giao ban báo chí với Bộ 4T, Phùng Hiệu bị đưa ra giữa cuộc họp, và cho rằng đã có lời lẽ phỉ báng, châm biếm, thiếu nhạy cảm chính trị và sai lầm về lập trường quan điểm với lãnh tụ Fidel trên Facebook. Chủ tịch Hội Nhà Báo và Thứ trưởng Bộ 4T đã yêu cầu cơ quan chủ quản của Phùng Hiệu “xử lý nghiêm” về mọi mặt.
Hôm nay 2 tháng 12, Phùng Hiệu đã nhận được quyết định cắt… cu (Quyền) Đại diện báo Nhà Báo & Công Luận ở Tp HCM, đồng thời đình chỉ công tác và mất… vai trò “chiến sĩ thi đua.” Như vậy, sau nhà báo Đỗ Hùng – của báo Thanh Niên, thì đây là trường hợp tiếp theo của giới báo chí được Ban Tuyên giáo cho là phỉ báng và châm biếm các lãnh tụ Cộng Sản trên mạng xã hội!
Anh Phùng Hiệu cho biết:
“Năm nay tam tai mà, nhưng tôi chỉ nói đúng sự thật thôi. Với lại 10 năm làm báo là quá đủ rồi. Báo tôi bán đâu ai mua, làm thằng đại diện phía Nam phải chạy vạy làm ra tiền nuôi cả chục anh em, rồi phải chạy chỉ tiêu cả tỉ bạc hàng năm cho cơ quan. Mỗi lần đi xin quảng cáo các doanh nghiệp tôi thấy quá xá nhục. Thôi, sẵn dịp này bỏ nghề luôn!”
Tái bút: Trên thực tế, nhiều cơ quan báo chí đã đặt ra một số tiêu chỉ cho nhà báo và CB-CNV về việc xài Facebook. Thậm chí có tòa soạn còn cấm cả phóng viên… like/comment các bài viết (Còn gọi là “status”) bàn về những vấn đề chính trị – xã hội.
Lê Nguyễn Hương Trà
(hết trích)
Thiệt tình! Tuyên giáo với tuyên mác cái “con tự do…” Tự do ngôn luận là quyền cơ bản của con người. Trong một xã hội man rợ, sự thật và lòng tốt khó mà tồn tại.
Dầu gì, bản chất của cộng sản vẫn luôn luôn là lừa đối. Dân sống trong chế độ cộng sản là sống trong sự tuyên truyền xảo trá và gian manh của cộng sản. Hiển nhiên, sự thật là một cái gì đó mà cộng sản rất sợ? Nhìn đây. Có anh nhà báo nào nói sự thật thì bị khai trừ ngay.
Mà cần gì phải làm cái chức “nhà báo” hữu danh vô thực. Làm báo chí cho cộng sản thì phải bịa đặt, viết theo ý đảng chứ nói thật thì làm sao có đất sống. Cái buồn là có ai bắt dân chúng phải tin báo chí đâu? Nhưng người ta (?) hình như không thích nhìn sự thật mà chỉ thích nghe lừa dối (?) Rất ít ai có can đảm dám ra ngoài làm báo tự do, dám nói ra những điều mà bọn nhà báo ngu hèn không dám nói về cái chế độ thối nát này.
Cũng còn may mắn là thời nay cộng sản không tài nào còn có thể bưng bít sự thật được nữa. Các trang mạng lề trái, trang Facebook, Bloggers trình bày những diễn biến thời sự hiện tại càng lúc càng làm rõ bộ mặt khốn nạn của cộng sản.
Có ai, dư luận viện nào dám thẳng thắn rêu rao là ở Việt Nam có tự do báo chí, tự do thông tin? Nếu có xin bước ra xưng tên tuổi số nhà, số điện thoại xem nào.
Đỗ Mười (ĐM) tụi cộng sản. Độc lập, tự do, hạnh phúc cái con “kẹc” như đồng chí Trung tá công an Vũ văn Hiển (P6 Q3 Tp. HCM) đã từng nói.
Lúc này, đọc những tin tức, xem những “video” nói về CS thì đều là những mẫu truyện cười, những khúc phim hài hước chỉ có tính giải trí cho qua ngày qua tháng thôi…
Vài hàng xin nhắn ông nhà báo Phùng Hiệu:
Thà một phút nói thật rồi chợt tối,
Còn hơn ngồi nói dối với nhân dân...
Lời cuối
Ông Phi-Đen ở nước Cu
Ba hoa sao đó thấy giống lù (lú) Việt Nam.
Post a Comment