Header Ads

Con Ngỗng Nuốt Viên Ngọc


Ngày xưa có vị tì khưu
Khất thực đến chỗ người xâu ngọc này
Người thợ thì đang bận tay
Cố gắng xâu nốt viên này cho xong
Thấy sư, dừng tay, vào trong
Để lấy thực phẩm hầu mong cúng dường
Ngờ đâu có chuyện bất thường
Con ngỗng thấy ngọc nuốt luôn ngay vào
Sự tình biết nói làm sao
Một viên ngọc đó ai nào lấy đi
Hỏi sư, sư chẳng nói gì
Nói ra mạng ngỗng kia thì chết ngay
Người thợ giận vung thẳng tay
Đánh sư quá nặng, máu này tuôn ra
Con ngỗng thấy máu thế là
Lại gần nơi đó để mà kiếm ăn
Người thợ đang cơn hung hăng
Đập luôn con ngỗng chết nằm ngay đây
Hỡi ơi trong cảnh tình này
Sư thương con ngỗng, chắp tay ngỏ lời:

“Truyện xưa để lại cho đời
Có vị Bồ Tát lòng thời Từ Bi
Bởi vì cứu bồ câu kia
Hy sinh mạng sống cũng vì vậy thôi
Ta nay muốn học theo Người
Xả thân mong để cứu đời ngỗng kia
Nhưng ông lại giết ngỗng đi
Tâm nguyện ta đó thôi thì uổng công.”

Người thợ vừa mổ ngỗng xong
Ô kìa viên ngọc nằm trong rõ ràng
Khóc oà lên tiếng kêu than:
“Sư thương mạng ngỗng chịu oan thế này
Tôi đây thật bất nhân thay
Đánh sư, giết ngỗng tội này khó tha.”

Bùi Phạm Thành
Ngày 14 tháng 12 năm 2022


Ghi chú:

Cảm hứng nhân đọc bài viết của bạn Đặng Thế Kiệt.

Con ngỗng

Nga châu [鵝珠] (con ngỗng nuốt hạt châu)

Bồ Tát xả thân cứu chim bồ câu


No comments

Powered by Blogger.