Header Ads

Truyện Cổ Tích: Kéo Cày Trả Nợ


Kéo Cày Trả Nợ

Ngày xưa có người họ Chu
Tên là Văn Địch rất ư nghèo nàn
Tính tình thì rất hiền lành
Ăn ở có đức, sống lành, có nhân.

Với ông nhà giàu ở gần
Đã từng vay trả nhiều lần chẳng sai
Một năm trời làm thiên tai
Mất mùa không thể trả ngay nợ nần
Mấy năm sau đó từ trần
Trên giường hấp hối trối trăn điều này:
"Nợ nần chưa trả được ai,
Hồn này thác xuống tuyền đài chưa yên." (1)
 
Ông nhà giàu kia một đêm
Nằm mơ nghe tiếng người bên thầm thì:
"Tái sinh chưa dứt hương thề,
Làm thân trâu ngựa đền nghì trúc mai." (2) 

Tỉnh ra thì ông mới hay
Trâu vừa sanh nghé sáng nay tức thì
"Văn Địch" trên lưng rõ ghi
Nghé con mau lớn, cày thì rất chăm.

Người ngoài biết chuyện nói rằng:
"Con ăn thì hết, người ăn thì còn
Lúc chết vẫn chẳng quên ơn
Sanh làm trâu để trả ơn cho người."

Con của Văn Địch, nhờ Trời
Làm ăn chăm chỉ nên người khá hơn
Đang cày ngoài ruộng một hôm
Nghe kêu: "Văn Địch nhanh chân, trưa rồi."

Hai người con chạy lại coi
Hỏi: "Sao lại nói những lời vừa qua?"
Rằng: "Trâu từ lúc sinh ra
Có chữ Văn Địch thế là thành tên
Gọi thế thì trâu nghe liền
Lâu dần thì cũng thành quen vậy mà."

Để hỏi chuyện cho rõ ra
Hai người con chạy qua nhà giàu kia
Xin ông cho mua trâu về
Ông nhà giàu cũng kể nghe sự tình:
"Chu Văn Địch lúc bình sinh
 Nợ chưa trả được hoá mình làm trâu
 Cày ruộng chăm chỉ bấy lâu
 Trả nợ như thế lấy đâu sánh bằng
 Hôm nay ta rất bằng lòng
 Trao lại giấy nợ với cùng trâu kia
 Hai anh hãy đem cả về
 Đốt nợ hoá kiếp trọn bề hiếu thân."
 
Giấy nợ hai người con cầm
Đốt xong, trâu bỗng ngã nằm chết thôi
Nợ kiếp trước trả xong rồi
Để đức con cái nên người giàu sang.

"Kéo cày trả nợ" biết chăng
Là câu tục ngữ ta hằng nghe qua
Có câu hát được đặt ra
Khuyên người ăn ở thật là nghĩa nhân:

"Ở cho có nghĩa, có nhân,
Cây đức lắm chồi, người đức lắm con.
Ba vuông sánh với bảy tròn,
Đời cha nhân đức, đời con sang giàu." (3)

Bùi Phạm Thành
(ngày 30 tháng 5 năm 2021)


Chú thích:

(1) (2) Trích nguyên văn trong truyện, cụ Ôn Như đã "lẩy Kiều" với 4 câu:

  Tái sinh chưa dứt hương thề,
  Làm thân trâu ngựa đền nghì trúc mai.
  Nợ tình chưa trả cho ai,
  Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan.
  (Câu 707-710)

(3) Trích nguyên văn bốn câu thơ trong truyện.



No comments

Powered by Blogger.