Header Ads

Thơ Tiểu Bình: Rừng Thu - Tròn Trăng


Rừng Thu

Hôm nay có gã buồn thiu,
Nằm khoèo trên xác lá chiều mà mơ…
Lòng này trót đã vương tơ,
Tàn canh nán lại ven bờ đợi nhau.

Bên kia sóng nước về đâu?
Sông đi bỏ lá rừng sầu đỏ hoe.
Vàng thu lạnh lẽo lặng nghe,
Rừng kia tấu khúc ê chề thiên thâu.

Tìm đâu ra phép nhiệm mầu,
Nhổm lên mau đón người đâu hiện hình.
Nước ôi quá đỗi vô tình,
Cầu không bắc kịp xa mình với ta.

Ô hay nhỉ, chốn rừng ma,
Giam ta bằng lá sao mà cứ rơi?
Dưới tầng lá mục trời ơi!
Dế giun quen tiếng
          ...  Người cười sao quên?

Tiểu Bình
Trong tiết Thu phân




Tròn Trăng

Mười sáu tròn trăng sáng ngập đường,
Rỡ ràng trên áo trắng tinh sương,
Vờn lên mái tóc thơm nhành cỏ,
Rộn rã lòng ươm mộng Nghê-Thường...

Lửa chớm hồng vội tan thành khói,
Mù sương dần khuất lối rong chơi,
U uẩn đêm dâng trào ủy mị,
Gió loạn lòng em rối bời bời.

Trăng ơi thôi thế thôi đành lỗi,
Mạch thơ nhen lại cũng hoàn không,
Vàng vọt trăng lu tình thêm tội,
Đêm lạnh trà tôi nguội mất rồi!

Tiểu Bình
Siêu Trăng Cảm Tác




No comments

Powered by Blogger.