Header Ads

Thơ Tiểu Bình: Làm Quen - Tâm Gửi - Hoá Thân


Làm Quen

Xe lăn mà tưởng đứng yên,
“Xin lỗi,
“...  Tôi tên Binh-Huyền.
“Còn cô... gọi là gì nhỉ?
“Ngồi vầy có chật không cơ?

Ngập ngừng “...  Dạ tên là Hạnh,
“Võ-Tánh góc phố là nhà.
“Chiều nay giáo sư không lại,
“Đi về phụ chị tưới hoa.

Mình cũng yêu hoa ghê lắm,
Hận hạnh kề bông rất xinh.
Thêm làn hương đưa nhè nhẹ,
Nhất em, cô khách đồng hành!

Gió đùa lơi dòng tóc xoã,
Hương-nhu át khói xe Lam.
Hoá ra ba trăm cây số,
Sài-Gòn Đà-Lạt tầy gang.

                   . . .

Đường đi cơ hồ không đến,
Lang thang suốt buổi quanh trường.
Chả bì cuốc xe ba bánh,
Lượt về run rủi gặp nàng...

“Hạnh ạ đồi Cù còn đó,
“Phố mình kia có đổi thay?
“Hay lòng trần xa biền biệt?
“Cơ duyên kỳ ngộ chưa đầy?

Còn ai khác tôi với người?
Đằng sau cuốc xe ba bánh,
Chạy hoài không bao giờ tới.
...  Nào ai khác tôi với người?

Trông vời đồi Cù xanh cỏ,
Là chân dung cả cuộc tình.
Mà tình không đành gắn bó...
"Hạnh ạ, 
...trường đó còn chăng?"



Tầm Gửi

(Mến tặng Hữu-Tín và Bạn, T-B)

Mảnh đất con trần gian một cõi,
Lưng chừng đồi vòi vọi chân mây.
Mừng rơn chào đón bạn bầy,
Lãng du dừng gót sum vầy liên hoan.

Cố nhân ơi thấu chăng lòng khách?
Bồ-đào tuôn lách cách chạm ly.
Chén anh chén chú chén gì?
Chén chàng chén thiếp khắc ghi một thời.

Ai giờ đây bồi hồi ôn lại,
Ngày dần trôi mãi mãi nào nguôi.
Ô hay cũng thể cõi người,
Bẽ bàng chi bấy nỗi đời bất công?

Đành một đi con đường cùng ấy,
Chữ tồn-vong chọn lấy mà đau.
Thời gian thấm thoắt bóng câu,
Mừng thay còn lại bên nhau đôi hồi!

 “Hãy cất lên tiếng đời chếnh choáng,
“Đợi gì cơn gió thoảng phủi đi?
“Kiếp người nghiền ngẫm xá chi,
“Nghêu ngao vọng chút xuân thì là đây.
                             
                          . . . 

Tầm-gửi vốn loài cây không đất,
Rễ cái thời đã rứt rồi thôi.
Ủ ê hóng ngọn gió trời,
Tây phương đất khách cũng đời trả vay.

Luyến cố hương ngất ngây nhìn bạn,
Giấy rách còn giữ tạm lấy lề.
Dư đồ nhơ nhớp tư bề,
Bề riêng gột rửa hồn quê dâng tràn.

--Tháng Năm Hai linh mười sáu--



Hóa Thân

Mơ hồ mơ hổ mơ tiên,
Mơ sang cổ tích mơ miền đất hoa.
Hà thành thần thoại mờ xa,
Đường xưa khoe phố còn là chốn chung?
San sát bát úp còn không?
Nhà kia còn mái gianh cùng dậu thưa?
Gà giò (*) em đuổi được chưa?
Em ưa trèo sấu hay ưa nhặt bàng?

                     . . . 

Em thích nhất sấu ương vàng,
Quả xanh rau muống luộc càng chết cơm.
Dầu xấu mấy, vẫn đượm hương,
Quả không gieo xấu phố phường Cửa Ô.
Cửa Ô năm ngả hững hờ,
Còn đâu nên dáng từ giờ hoá thân?!

Tiểu Bình


(*) Gà giò: Gò lọt giậu



No comments

Powered by Blogger.