Hồi ký "LAO TÙ CẢI TẠO & NHỮNG PHẦN ĐỜI CỦA ĐỊNH MỆNH" của Nguyễn Kỳ
Dzương, kể lại những trải nghiệm của ông khi còn là cựu sĩ quan Quân cảnh
Không quân Việt Nam Cộng hòa từ năm 1969 đến năm 1975, bị giam cầm trong các
trại cải tạo cộng sản từ năm 1975 cho đến khi vượt ngục năm 1980, và cuộc
sống sau đó của ông là một người tị nạn và nhà giáo dục tại Hoa Kỳ.
Tác giả, tốt nghiệp luật tại Sài Gòn, làm việc cho USAID và phục vụ trong
quân đội, mô tả cuộc sống thời thơ ấu của ông ở Sài Gòn sau khi di cư từ Hà
Nội năm 1954, và quá trình học tập cũng như sự nghiệp ban đầu. Ông kể chi
tiết về những khác biệt văn hóa giữa người miền Bắc và miền Nam, niềm đam mê
ngoại ngữ, và những trải nghiệm thời trẻ của ông ở Sài Gòn, bao gồm việc đi
xem phim, ngồi quán cà phê và sưu tập tem.
Một phần đáng kể trong hồi ký tập trung vào quá trình huấn luyện quân sự của
ông và mối tình sâu sắc, dang dở với một cô gái trẻ tên Huệ khi ở Trường Bộ
binh Thủ Đức. Mối quan hệ ngắn ngủi của họ, với những hiểu lầm do khác biệt
phương ngữ và những bấp bênh của thời chiến, cuối cùng đã kết thúc khi ông
ra trường, để lại trong ông những tiếc nuối dai dẳng và cảm giác "tình yêu
không trọn vẹn".
Câu chuyện sau đó chuyển sang những trải nghiệm đau thương của ông sau khi
Sài Gòn sụp đổ năm 1975. Ông kể chi tiết quyết định đi trình diện tại trại
cải tạo, sự lừa dối của chính quyền cộng sản Bắc Việt về thời gian giam giữ,
và những thực tế khắc nghiệt của cuộc sống tại trại “cải tạo” Trảng Lớn ở
Tây Ninh. Ông mô tả điều kiện sống tồi tàn, khẩu phần ăn ít ỏi với cơm cũ và
cá khô thối, thiếu vệ sinh, và sự dày vò tâm lý của những buổi "phê bình và
tự phê bình". Ông cũng kể lại một giai đoạn mà khả năng thư pháp của ông đã
mang lại cho ông những đặc quyền tạm thời và thức ăn ngon hơn, mà ông đã bí
mật chia sẻ với các bạn tù.
Câu chuyện về “tù cải tạo” kết thúc với việc ông bị chuyển từ Trảng Lớn đến
một trại “cải tạo” khác ở Long Khánh, nơi điều kiện sống vẫn còn rất tồi tệ,
và ông suy ngẫm về việc mất tự do và sự lừa dối liên tục của chính quyền
cộng sản, bao gồm cả việc đổi tiền khiến tù nhân mất hết những tài sản quý
giá còn lại. Ông nhấn mạnh đến những tổn thất về thể chất do thiếu lương
thực, dẫn đến các vấn đề sức khỏe của tù nhân.
Quyển hồi ký được kết thúc bằng chương nói về việc “Gìn Giữ Lá Cờ Chính
Nghĩa”, mô tả những hoạt động của tác giả, sau ngày định cư ở Hoa Kỳ; và
chương cuối nói về nguyên nhân và động lực khiến tác giả viết nên quyển hồi
ký này.
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)

Post a Comment