Header Ads

Bài Thơ Ngắn 17 (Sonnet 17) Của Shakespeare: Nếu Còn Hậu Duệ Thơ Tôi Sẽ Còn


Sonnet 17


Who will believe my verse in time to come,
If it were fill’d with your most high deserts?
Though yet, heaven knows, it is but as a tomb
Which hides your life and shows not half your parts.

If I could write the beauty of your eyes
And in fresh numbers number all your graces,
The age to come would say “This poet lies;
Such heavenly touches ne’er touch’d earthly faces.”

So should my papers, yellowed with their age,
Be scorn’d like old men of less truth than tongue,
And your true rights be term’d a poet’s rage
And stretched metre of an antique song.

But were some child of yours alive that time,
You should live twice, in it and in my rhyme.

William Shakespeare


Nếu Còn Hậu Duệ Thơ Tôi Sẽ Còn

Ai người còn đọc thơ tôi
Cho dù vương vấn giữa trời hoang vu
Hay vùi dưới mộ âm u
Ngay cả dấu tích dường như chẳng còn.

Thơ tôi dù viết nét son
Nói lên vẻ đẹp thiên ơn của người
Biết đâu mai kia có lời
Nói tôi dối trá với người trần gian.

Thời gian làm giấy úa vàng
Ai người chê đã dối gian nhiều lời
Vần thơ để lại cho đời
Như bài hát cổ dưới trời gió bay.

Nếu còn con cháu sau này 
Thì trần gian sẽ còn đầy thơ tôi.  

Bùi Phạm Thành
Ngày 16 tháng 6 năm 2023

Cảm nghĩ: Bài thơ này gợi nhớ hai câu thơ của cụ Nguyễn Du:

"Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?"
(Độc Tiểu Thanh Ký)

dịch thơ:

"Chẳng biết ba trăm năm sau nữa
Ai người nhỏ lệ khóc Tố Như?"



No comments

Powered by Blogger.