Header Ads

Thơ Tuệ Nga: Hỡi Cánh Tuyết Sầu - Ngẩn Ngơ Ý Đàn


Hỡi Cánh Tuyết Sầu

Đêm đất khách
hồn lang thang
Về đâu ? tám nẻo trời u tịch...
bàng bạc không gian
Mưa Tuyết mênh mang !

Trắng trời mưa tuyết mênh mang,
Tuyết ơi, phủ kín nhân gian bất bình ...

Về đâu ? Về đâu ?
Gửi về đâu u uẩn tâm linh !

Trời mưa Tuyết ...
       hay lòng mình bão Tuyết !

Từ ly biệt,
lìa Quê Hương !
Thuyền bạt gió xa khơi,

Đêm nay Mưa Tuyết đầy trời
Quê Ơi ! chắn nẻo rối bời tâm tư ...

Hồn lênh đênh,
         đêm Bão Tuyết dật dờ !

Bay về đâu ?
Trôi về đâu ?
      Hỡi mảnh Hồn đau !
      Hỡi cánh Tuyết sầu ...

Trắng tâm tư
        mưa Tuyết phủ
        Hỡi đâu quê mình !

U uẩn Tâm linh
trang thơ nhòa lệ...
Tâm tình khôn vơi !

Rơi rơi ... 
      Tuyết sầu từng cánh chơi vơi ! 
      Hồn lang thang ...
              Mộng ngậm ngùi quê xưa  ...

Tuệ Nga

Thành Phố Hoa Hồng,
Oregon Mùa Tuyết 

Ngẩn Ngơ Ý Đàn

Chiều ra Biển, thoáng tìm mình 
Vách Mây ai dựng trường thành ngất cao
Trời mang mang ! Sóng nao nao !
Lại nghe gió thoảng xạc xào trong tim

Mộng đời trắng cánh hoa niên
Bờ xa, bãi vắng, ai tìm dấu chân!
Dấu chân trên cát bâng khuâng
Vần thơ mây nổi ...âm thầm Cát bay ...

Người từ phố chợ về đây
Có nghe sóng nước hiển bầy Chân Như
Thoáng là Thực, thoáng là Hư,
Hoàng hôn đổ bóng phù du phận người !

Mong manh những sợi tơ trời
Đỉnh mây! Gió hát ý đời Hư Vô!
Nửa bài thơ ... Nửa bài thơ ...
Giữa chiều gió lộng ! Ngẩn Ngơ Ý Đàn !
Mang Mang ! Trời Biển ! Mang Mang ...

Tuệ Nga

Oregon, Miền Tây Bắc,
Tháng Tư, 4/2/ 2023





No comments

Powered by Blogger.