Header Ads

101 Truyện Thiền - 27: Tiếng Nói Của Hạnh Phúc


Tiếng Nói Của Hạnh Phúc

Chuyện thiền sư Bankei
Sau khi ông lìa trần
Một người mù hàng xóm
Mới kể cho bạn thân:

“Bởi vì tôi bị mù
Không thấy sắc mặt người
Nên phải đoán tư cách
Qua giọng nói mà thôi.

Khi nghe người chúc mừng
Chuyện vui hay thành công
Tôi nghe thấy trong đó
Lời ganh tị âm thầm.

Khi nghe lời chia buồn
Thì trong đó cũng có
Thích thú và thỏa mãn
Như hưởng lợi cho họ.

Nhưng lời của Bankei
Luôn luôn là thành thật
Không ẩn chứa điều gì
Ngoài những lời chân thật.

Tôi lắng nghe Bankei
Khi bày tỏ hạnh phúc
Tôi chẳng nghe gì khác
Ngoài những điều hạnh phúc.

Và những lời của ông
Khi bày tỏ buồn rầu
Tôi chẳng nghe gì khác
Ngoài những lời buồn rầu.”

             oOo

Những con người dối trá
Lời nói cũng điêu ngoa
Cho dù cố che dấu
Cũng có thể nhận ra.

Với những người hiền lành
Giọng nói rất thẳng ngay
Khi biểu lộ cảm tình
Nói sao là đúng vậy.

Bùi Phạm Thành
(Ngày 21 tháng 6, 2019)



Sau khi thiền sư Bankei qua đời, một người mù sống gần chùa của thiền sư nói với một người bạn:

“Bởi vì tôi mù, tôi không thể quan sát sắc mặt người ta, nên tôi phải xét tư cách của họ qua giọng nói. Thường thì khi tôi nghe một người chúc mừng người khác về chuyện vui hay thành công nào đó, tôi cũng nghe một âm bí mật của ganh tị. Khi chia buồn với người khác về mất mát của họ, tôi cũng nghe thấy sự thích thú và thỏa mãn, cứ như là người chia buồn thật sự vui mừng vì như có cái gì đó để lại cho họ hưởng trong thế giới riêng của họ.

Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của tôi thì giọng nói của Bankei luôn luôn thành thật. Khi thiền sư bày tỏ hạnh phúc, tôi chẳng nghe gì khác ngoài hạnh phúc, và khi thiền sư bày tỏ buồn rầu, tôi chẳng nghe gì khác ngoài buồn rầu.”





The Voice of Happiness

After Bankei had passed away, a blind man who lived near the master’s temple told a friend: “Since I am blind, I cannot watch a person’s face, so I must judge his character by the sound of his voice. Ordinarily when I hear someone congratulate another upon his happiness or success, I also hear a secret tone of envy. When condolence is expressed for the misfortune of another, I hear pleasure and satisfaction, as if the one condoling was really glad there was something left to gain in his own world.

“In all my experience, however, Bankei’s voice was always sincere. Whenever he expressed happiness, I heard nothing but happiness, and whenever he expressed sorrow, sorrow was all I heard.”



No comments

Powered by Blogger.